Từ lúc gặp em
Tôi không muốn làm “mai” nữa
Dẫu biết thế là đùa với lửa
Nhưng trái tim tôi chẳng nói dối bao giờ

Tôi thầm tiếc đã có lần nhanh nhảu
nói hộ bạn thơ
Điều đáng lẽ dành cho mình mới phải
Để chiều nay tự trách sao khờ dại
Biển Hòn Rơm ủ nóng lửa phương nào?

Sóng dưới chân khe khẽ rì rào
Sóng trong ngực gầm gào như bão bể
Những tưởng tránh lòng mình thì ra Mũi Né
Mà con sóng vô hình phủ trọn cả ngày đêm

Tôi tự vấn mình: sao lại gặp em?

 Nguyên Hùng
Thêm bình luận

Bài vở và hình ảnh xin gởi về This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.