Thủy mở cửa cho Vũ, kiễng chân thì thầm:
-    Có người đẹp chờ anh?
Vũ nhướng mắt:
-    Ai đó. Sao hôm nay anh hên vậy?
Thủy bưng miệng cười khúc khích:
-    Để rồi xem!

Vũ thấy bà Tuân ngồi với một người con gái lạ trong phòng khách. Anh gật đầu chào:

-    Chào dì, chào cô.

Bà Tuân niềm nở:

-    Ngồi đó để dì giới thiệu. Đây là anh Vũ, kỹ sư, Việt kiều, bạn thằng Kha và con Thủy. Còn đây là bác-sĩ Thoa, con của bạn dì. Mấy hôm rày dì đau quá. Đi không nổi nên nhờ cháu Thoa tới coi dùm, nhân tiện cũng khá trễ nên mời cháu Thoa ở lại dùng cơm với gia đình.

Vũ lịch sự cúi chào Thoa một lần nữa:

-    Chào bà bác sĩ. Rất hân hạnh.

Từ nãy giờ Thoa vẫn im lặng quan sát Vũ. Cô đưa tay che miệng cười:

-    Anh đừng gọi tôi là ‘bà bác sĩ’ nữa, vì tôi không muốn gọi anh là ‘ông kỹ-sư’.

Vũ bật cười, fair enough, trông hãy còn non nớt, không ngờ cũng bản lãnh ghê:

-    Xin vâng lời.  – Và Vũ hỏi thêm cho có chuyện. – Cô là bác sĩ chuyên môn về ngành gì ạ?

Thoa lắc đầu:

-    Không, tôi chỉ là bác sĩ gia đình, bệnh đàn bà trẻ con vậy thôi.

Bà Tuân chen vào:

-    Thoa nó mát tay lắm Vũ à. Dì đau là phải nhờ nó chứ đi bác sĩ nào cũng không hết.

Vũ nhìn Thoa cười cười:

-    Thế cô Thoa có chữa bệnh … đàn ông không?

Thoa không vừa:

-    Đàn ông thì không, nhưng anh Vũ thì tôi nhận lời.

Vũ thấy Thủy đứng dựa cửa bụm miệng cười. Anh chống chế:

-    Hiện giờ tôi khá khoẻ mạnh. Chừng nào có chuyện sẽ đi kiếm cô Thoa.

-    Nghe Thủy nói anh té xe. Vết thương anh lành hẳn chưa.

Thủy chen vào:

-    Vết thương của ảnh lành rồi, nhưng tim ảnh chưa lành. Chị Thoa chữa dùm.

Bỗng nhiên nhớ tới mối tình buồn cũa Vũ, Thủy thấy hối hận vì câu nói đùa của mình. Thủy lại gần ôm vai Vũ:

-    Cho em xin lỗi. Em … em …

Vũ vỗ nhẹ bàn tay Thủy:

-    Không sao đâu em.  Ngồi xuống đây với anh. – Vũ cười với Thủy - Mà có lẽ anh đau tim thật, để anh nhờ chị Thoa chữa nhé.

Thoa chỉ lẳng lặng nhìn. Cái ông Việt kiều này hay nhỉ, lịch sự chứ không kiêu căng ta đây, và hình như có chuyện gì buồn:

-    Đau nặng thì Thoa không chữa được nhưng nhè nhẹ thì Thoa cũng thử coi.

Vũ gật gù:

-    Nhớ nhé. Cô Thoa ra trường lâu chưa.

-    Cũng khá lâu rồi anh. Già rồi mà.

Bà Tuân cướp lời:

-    Già gì mà già, Thoa nó mới 29, Vũ à.

-    Gần 30 rồi thím Tư. Già và ế.

-    Tại cháu kén chọn chứ đâu phải hổng có người để ý.

-    Dạ, có mấy ông già goá vợ!

Thủy chỉ ngón tay vào ngực Vũ:

-    Anh Vũ chưa già và chưa có vợ đó chị Thoa.

Thoa liếc nhìn Vũ nhưng chỉ mỉm cười không nói, trong lúc Thủy cứ nhìn Vũ cười cười. Bà Tuân nhắc con:

-    Còn thằng Kha đâu, con gọi nó chưa?

Mặt Thủy xịu xuống:

-    Con đâu biết, má hỏi anh Vũ đó.

-    Ủa, sao vậy?

-    Anh Kha nói chạy vô sở chừng 5 phút rồi tới liền mà đã hơn nửa giờ. Chắc có cô nhân viên nào đó bắt mất hồn anh Kha ở trỏng!

Vũ bật cười:

-    Có Sophia.

Thủy có vẻ ngơ ngác:

-    Thiệt hả? Mỹ hay Việt kiều hả anh?

Vũ bẹo má Thủy:

-    Anh nói đùa đó. Sophia là tên cái server. Bọn anh dùng tên cô đào Sophia Loren đặt cho nó vì nó to chần dần!

Thoa có vẻ thú vị:

-    Server là cái gì, anh Vũ.

Vũ cố giải thích một cách giản dị và khôi hài:

-    Server là cái computer lớn cho mấý cái computer nhỏ xúm lại đòi ăn, như heo nái cho heo con xúm lại bú.

Cà Thoa và Thủy đều bật cười. Vừa lúc đó có tiếng xe máy nổ lạch bạch ngoài sân, Kha lật đật đi vào cúi đầu chào mọi người. Thủy đứng lên khoác tay Kha nói thầm:

-    Anh Vũ nói anh là con … heo con!

Kha trợn mắt:

-    Cái gì?

Thủy không nói, chỉ cười ngặt nghẽo. Bà Tuân cất tiếng gọi Thủy:

-    Anh Kha tới rồi. Con lên lầu mời ba xuống ăn cơm.

Trong bữa ăn Thủy là người ăn uống tự nhiên và truyện trò thân mật với tất cả mọi người. Nhìn Thủy Vũ thấy lòng ấm áp, ước gì ngày nào mình cũng được sống trong không khí gia đình êm đềm như lúc này. Thoa cũng rất tự nhiên, vừa ăn vừa hỏi chuyện Vũ về công việc Vũ đang làm tại Việt-Nam. Chỉ có Kha là đăm chiêu. Vũ gợi chuyện:

-    Kha vào sở chạy test hả.

Kha như choàng tỉnh:

-    Dạ. Em thử cái script tự động gửi dữ kiện sang Mỹ nhưng nó chỉ chạy nửa chừng là lại đứng ì ra đó. Em loay hoay sửa đi sửa lại mãi vẫn không xong.

Vũ an ủi:

-    Em đừng cố gắng quá. Cần quên nó đi cho đầu óc sáng suốt em ạ.

Kha chỉ lắc đầu. Vũ kể thêm:

-    Ngày xưa anh cũng như Kha. Có lần nghĩ mãi về một vấn đề mà không tìm ra giải pháp, lái xe thấy đèn đỏ không ngừng, tí nữa thì xảy ra tai nạn. Nhớ là em còn có cô bé dễ thương ngồi bên cạnh chờ em đưa đi chơi đâu đó.

Kha cười như người phạm tội, nói nhỏ vào tai Thủy:

-    Anh xin lỗi em.

Thủy bĩu môi:

-    Đây là lần thứ mấy rồì?

Nói thế nhưng Thủy gắp thức ăn bỏ vào bát Kha:

-    Anh ăn đi. – Cô nhìn Vũ. – Anh Vũ nữa, đưa đũa đây em gắp cho. Em biết anh thích ăn thịt bò xào hành em làm mà.

Thoa khen:

-    Em làm món đó ngon lắm. Anh Vũ, anh thật là người hiểu biết.

Vũ mỉm cười:

-    Cám ơn cô.

Thủy hớn hở như mới nghĩ ra điều gì:

-    Bây giờ thì em biết tại sao anh té xe ngay trước cửa nhà em. Chắc cũng đang nghĩ tới cái chương trình điện toán quỉ quái nào đó.

Mọi người đều bật cười. Bà Tuân la Thủy:

-    Con có để cho các anh ăn không.

Thủy không chịu ngừng:

-    Con nói thật mà. Đúng như vậy không, anh Vũ.

Vũ lắc đầu:

-    Không phải.

-    Chứ tại sao?

-    Anh nghĩ là duyên số! Đó là theo triết lý đông phương. Còn tây phương thì cho đó là sự tình cờ.

Tự nhiên Thủy im lặng, và như đang nghĩ ngợi điều gì. Vũ thong thả nói tiếp:

-    Anh được gặp Kha và Thủy là do sự tình cờ, còn tôi và cô Thoa gặp nhau là do …

Không thấy Vũ nói tiếp, Thoa hỏi:

-    Là do gì?

Vũ cuời:

-    Là do dì xắp sếp!

Mọi người đều cười lớn, kể cả Thoa, nhưng mặt cô đỏ rần. Vũ nói nhỏ thêm với Thoa:

-    Và biết đâu chẳng do duyên kiếp.

Thoa liếc nhìn Vũ, cưòi bằng mắt. Từ bên kia bàn, Thủy kín đáo nhìn xuống, hình như có ý dấu một vẻ thoáng buồn.

Bà Tuân hứng khởi, nhìn Vũ tươi cười:

-    Tuần tới có ngày lễ nhằm ngày thứ hai trong tuần, gia đình dì tính lên Đà Lạt chơi vài ngày. Cháu và Thoa đi chung cho vui.

Thủy reo lên:

-    Đi nhé anh Vũ. Anh lên Đà-Lạt bao giờ chưa?

Vũ lắc đầu:

-    Chưa em ạ. Anh nghe nói nhiều về thành phố này như vẫn chưa có dịp thăm viếng. Cám ơn dì, nếu chỉ đi vài ba ngày thì cháu có thể đi theo.

Quay sang Thoa Vũ hỏi:

-    Còn cô Thoa, bỏ bệnh nhân vài ba ngày được không?

Thoa cười thật tươi:

-    Cũng như anh, vài ba ngày thì được. Lâu hơn Thoa có thể đóng cửa phòng mạch riêng của mình nhưng phải xin phép bệnh viện, phiền toái lắm.

-    Chắc cô và cả nhà đây đã đi Đà-Lạt nhiều lần.

Kha lên tiếng:

-    Em chưa đi bao giờ.

-    Như vậy anh em mình cùng một bọn cù lần! Thủy và Thoa làm hướng dẫn viên nhé.

Kha thở ra:

-    Em hẹn với mấy người bạn, tuần nghỉ lễ đó tranh thủ học thi với nhau. Không biết là em đi được không.

Vũ ái ngại:

-    Em cố gắng dàn xếp, đi với cả nhà cho vui.

Kha nhìn lên mắt có vẻ buồn. Họ đâu có thể hiểu được. Lãnh lương lần đầu tiên mình đưa gần hết cho mẹ. Cầm tiền mẹ rớt nước mắt mừng vui. Còn lại một ít mình chia cho các em, đâu còn gì nhiều nhặn cho mình. Đi theo gia đình Thủy, để mọi người phải ‘bao’ mình, tủi lắm. Thà đừng đi còn hơn.

Bà Tuân lên tiếng:

-    Rồi, cứ coi như tất cả sáu người đều sẽ đi. Để tôi kêu mướn xe, và đặt phòng khách sạn. Dự trù sáng thứ Bảy lên đường, thứ Hai về lại Sài-Gòn. Chịu không?

Thủy lên tiếng lớn nhất:

-    Chịu. Má cho tiền con mua áo lạnh.

-    Cái con nhỏ xí xọn này. Mới mua áo lạnh năm ngoái, mặc có một lần, mua chi nữa.

Thủy phụng phịu:

-    Áo cũ rồi má. Mà áo đó mẹ mua chứ con đâu có chọn. Trông quê thấy mồ.

Vũ bật cười:

-    Đừng làm phiền má nữa. Mai mốt anh dẫn em đi mua áo. Cả Kha nữa, đi với anh nhé.

Kha chỉ im lặng mỉm cười. Thủy buông đũa, giơ hai thay lên trời:

-    Bravo anh Vũ. Em sẽ nấu cơm cho anh ăn, và mời cả … chị Thoa nữa. Chịu không?

-    Ăn thì anh chịu, còn cái vụ kia thì em hỏi Thoa chứ sao lại hỏi anh?

Thoa đỏ mặt ngồi yên. Kha cũng chỉ nhẹ thở dài. Mình lạc lõng ở nơi này rồi ư? Anh Vũ tốt quá, mình mang ơn, nhưng hình như anh ở trên cao mình với không tới. Còn cái bà Thoa này nữa. Mình cũng đã gặp một lần, với mình mặt lạnh như tiền, bà bác sĩ mà, coi thằng sinh viên nghèo ra cái gì. Đi chung với họ chắc chẳng có gì vui. Ước gì chỉ có Thủy và mình. Thôi đành. Đợi một ngày nào đó anh sẽ đưa em đi góc biển chân trời nào em muốn. Ước gì như xưa, khi chỉ có hai chúng mình, quanh quẩn bên nhau, chẳng phải đi xa, chẳng cần tới những nơi như phòng trà ca nhạc mà anh không có đủ tiền. Anh yêu em nhưng anh cũng biết thân phận của mình. Em cứ đi với mọi người. Miễn là em vui.

(còn tiếp)

 Trần Quang Thiệu
Thêm bình luận

Bài vở và hình ảnh xin gởi về This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.