Hôm nay, trời sắp sửa vào thu, bầu trời không còn nắng gắt. Đêm hôm qua gió lạnh lùa vào cửa sổ, tấm chăn mỏng không đủ ấm làm trằn trọc suốt đêm, biết thế nhưng vẫn lười biếng trở dậy để đóng cửa sổ... một đêm mất ngủ, thêm một đêm thao thức để tất cả trong một khoảng thời gian nào đó chợt đi về trong ký ức, mang theo những khuôn mặt ngây thơ, nhỏ bé ngày nào, những khuôn mặt đã in đậm trong tâm khảm tôi như một cái mốc của thời gian nơi xứ người.
TIẾC NUỐI
Ngày trước....Khi còn trong tuổi mới lớn, thời gian đẹp nhất của một đời người, khi các chàng trai theo gót....thấy chàng nào nhỏ hơn mình vài tuổi, hay chỉ bằng tuổi mình là nàng không cho vào bộ nhớ của mình...Mấy chục năm nau...Qua bao nhiêu năm sau gặp lại...Những người trẻ năm xưa nay gặp lại đã là những người "Coi được" ...Nàng bỗng tiếc nuối bâng quơ.
LÃNG NHÁCH
Một người đàn ông người Việt lưu vong xứ người, làm việc trong Phi trường của Mỹ, hàng ngày nhìn thấy những đứa bé con của các hành khách ...chợt nhớ nhung những đứa cháu quê mình...một bận ngồi nghỉ chân trên ghế cạnh Mẹ con một người đàn bà da đen, ông đưa tay vuốt vào lưng đứa bé trai, cử chỉ trìu mến trẻ...